"Rồi mai tôi sẽ xa Đà Lạt.
Thành phố này xin trả lại cho anh".
Giọng Thanh Lan nhẹ nhàng, thanh thoát, phảng phất bóng dáng của cố nữ sinh Văn Khoa năm xưa.
Ngày ấy, Đà lạt của một thuở thanh xuân, của những cuộc tình đầy lãng mạn. Những cuộc tình thời chinh chiến, thường là xa cách khổ đau. Khổ đau vì những kỷ niệm nơi này vẫn luôn vây quanh. Hồ Than Thở, rừng Ái Ân, khu phố chợ Hoà Bình, nhà Thủy Tạ v.v. Nơi nào chẳng có dấu chân chúng mình qua.
"Và con đường mù sương giăng mắc.
Hai đưá hôm nào lạnh buốt trong tình yêu..."
Ôi những tình yêu lạnh buốt hay ấm nồng cuả đôi lứa ngày đó! Cũng vẫn luôn là hạnh phúc cuả một thời.
Nhạc sĩ Song Ngọc đã tài tình sử dụng âm điệu đong đưa, dập dìu hồn người nghe về lại quá khứ của chuyện tình buồn. Những lời lẽ oán trách như vẫn còn vang vọng quanh đây.
"Còn bao điều sao anh không nói.
Tôi cúi đầu từ giã Đà lạt ơi...."
Có lẽ đồng cảm với tâm tư người thiếu nữ cuả nhạc sĩ Song Ngọc, anh Vũ Công Hiển đã thực hiện video clip nhạc này với nhiều hình ảnh do anh chụp thật sống động.
Từ những cảnh trí thung lũng mờ sương, nơi có những đồi thông buồn, có ngôi giáo đường đơn độc uy nghi, đến những áng mây được ví như tình yêu đang lững lờ vô định.
Hình ảnh của những cô thiếu nữ dạo bước một mình thật lẻ loi, buồn bã. Và nhất là cảnh Hồ Tuyền Lâm trong sương sớm, mờ ảo như một bức tranh thủy mặc.
Ngắm những hình ảnh này, khiến hồn người cũng thấy giao động xót xa, chạnh lòng cho kiếp "hồng nhan đa truân".
Xin cám ơn Vũ Công Hiển. Đời sống vẫn luôn còn dễ thương vì mình vẫn còn những người bạn tha thiết với nghệ thuật. Cũng không quên cảm ơn hai câu thơ anh ghi nơi cuối clip nhạc:
"Cám ơn nhé!...
một đời gió nổi.
Cuốn phăng tôi đến một cõi bên trời."
Hai câu thơ này đâu phải cho riêng anh, mà chung cho tất cả "cùng một lứa bên trời lận đận".
Chúc an lành cùng sức khỏe . TNT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét