Có vị Hòa thượng trồng chậu hoa lan.
Cây lan này vừa thanh nhã vừa nền nã, vị Hòa thượng rất thích và chăm sóc chậu lan vô cùng cẩn thận, thường xuyên tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu. Nhờ sự chăm sóc của ông, cây lan lớn lên rất khỏe, nở ra những bông hoa vừa thanh tú, vừa đẹp xinh.
Ngày nọ, vị Hòa thượng có việc phải đi xa một thời gian, nên nhờ chú tiểu trong chùa chăm sóc hộ chậu lan.
Chú tiểu rất có trách nhiệm, chăm sóc tỉ mỉ, cẩn thận, khiến cây lan ngày càng khỏe mạnh, tốt tươi.
Có một lần, sau khi tưới nước xong, chú tiểu liền để chậu lan lên bậu cửa sổ rồi đi ra ngoài. Ai ngờ đâu hôm ấy gió lớn mưa to. Gió thổi chậu lan rơi xuống đất, chậu thì vỡ, cây thì hỏng.
Chú tiểu vội chạy về chùa nhưng không kịp, về tới nơi, nhìn thấy dưới đất là chậu lan đẹp hôm nào giờ đã hỏng, chú tiểu hết sức đau lòng, và cũng sợ sẽ bị vị Hòa thượng quở trách.
Vài ngày sau vị Hòa thượng trở về.
Chú tiểu nói với ông chuyện chậu lan, và chuẩn bị tinh thần nghe ông trách mắng. Nhưng vị Hòa thượng chẳng nói một câu. Chú tiểu rất bất ngờ, dù gì đó cũng là chậu lan mà Hòa thượng vô cùng yêu quý. Hiểu những điều chú tiểu đang nghĩ trong lòng, vị Hòa thượng chỉ cười và nói:
- Thầy trồng hoa không phải để tức giận.
Một câu nói đơn giản ấy thôi, đã thể hiện thái độ nhân sinh vô cùng khoáng đạt, độ lượng.
Chúng ta làm việc không phải để tức giận, yêu thương, cũng không phải để tức giận.
Những thứ mà chúng ta yêu thích, những điều mà chúng ta phải gắng sức mới có được, khi không thể níu kéo, vãn hồi, thì cũng chẳng phải oán, phải hận, phải tiếc.
Lúc có thì trân trọng, lúc mất đi cũng điềm nhiên, chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình là được
(st)
Cây lan này vừa thanh nhã vừa nền nã, vị Hòa thượng rất thích và chăm sóc chậu lan vô cùng cẩn thận, thường xuyên tưới nước, nhổ cỏ, bắt sâu. Nhờ sự chăm sóc của ông, cây lan lớn lên rất khỏe, nở ra những bông hoa vừa thanh tú, vừa đẹp xinh.
Ngày nọ, vị Hòa thượng có việc phải đi xa một thời gian, nên nhờ chú tiểu trong chùa chăm sóc hộ chậu lan.
Chú tiểu rất có trách nhiệm, chăm sóc tỉ mỉ, cẩn thận, khiến cây lan ngày càng khỏe mạnh, tốt tươi.
Có một lần, sau khi tưới nước xong, chú tiểu liền để chậu lan lên bậu cửa sổ rồi đi ra ngoài. Ai ngờ đâu hôm ấy gió lớn mưa to. Gió thổi chậu lan rơi xuống đất, chậu thì vỡ, cây thì hỏng.
Chú tiểu vội chạy về chùa nhưng không kịp, về tới nơi, nhìn thấy dưới đất là chậu lan đẹp hôm nào giờ đã hỏng, chú tiểu hết sức đau lòng, và cũng sợ sẽ bị vị Hòa thượng quở trách.
Vài ngày sau vị Hòa thượng trở về.
Chú tiểu nói với ông chuyện chậu lan, và chuẩn bị tinh thần nghe ông trách mắng. Nhưng vị Hòa thượng chẳng nói một câu. Chú tiểu rất bất ngờ, dù gì đó cũng là chậu lan mà Hòa thượng vô cùng yêu quý. Hiểu những điều chú tiểu đang nghĩ trong lòng, vị Hòa thượng chỉ cười và nói:
- Thầy trồng hoa không phải để tức giận.
Một câu nói đơn giản ấy thôi, đã thể hiện thái độ nhân sinh vô cùng khoáng đạt, độ lượng.
Chúng ta làm việc không phải để tức giận, yêu thương, cũng không phải để tức giận.
Những thứ mà chúng ta yêu thích, những điều mà chúng ta phải gắng sức mới có được, khi không thể níu kéo, vãn hồi, thì cũng chẳng phải oán, phải hận, phải tiếc.
Lúc có thì trân trọng, lúc mất đi cũng điềm nhiên, chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình là được
(st)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét